Tôi hôm nay có việc phải đi làm sớm 4h sáng là phải ra khỏi nhà nhấc máy lên gọi một chiếc taxi. Chỉ 10 phút đã có một chiếc Vios đến đón tôi trước cửa nhà nhìn dáng vẻ thiếu ngủ của bác tài tôi có chút lo lắng nhưng vì công việc phải đi gấp tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Tôi lên xe nhờ bác tài trở ra bến xe đầu đèo Pren (Bến xe Phương Trang) cách chỗ tôi tầm 5km. Đi một lúc tôi hỏi chuyện tý cho bác tài đỡ buồn ngủ thấy bác nói phải thức trở khách tử 6h tối đến giờ vừa chợp mắt được một tý thì tôi gọi nên lại lật đật thức vội vì nhà đài gọi tới. Tôi có chút mủi lòng lẫn ân hận nếu tôi không đi giờ đó chắc bác đã ngủ thêm được một tý.
Nhưng bác nói không sao nghề này nó vậy tuy thu nhập không cao nhưng cũng không thấp chủ yếu là phải thức được ý là mất ngủ cũng phải chịu, chủ yếu là phải cố gắng kiếm thêm thu nhập cho gia đình vì bác có hai con cũng đã học cấp 3 cả rồi mong sao chúng nó đậu đại học là đỡ lo. Tui nghĩ bụng 2 em có đậu đại học thì bác cũng vẫn phải lo mà còn lo nhiều hơn vì tôi cũng đã qua thời học đại học nếu không đi làm thêm mà chỉ học thì gia đình sẽ phải lo nhiều tiền lắm (có một câu chuyện vui thế này: bố mẹ tôi bán 3 xào đất được 200 triệu cho tôi học đại học giờ tôi làm lương tháng 6 triệu còn mảnh đất đó giờ người ta phân lô bán hơn 1o tỷ 🙂
Nói chuyện với bác thêm một chút rồi xe cũng tới bên xe Phương Trang tôi đưa bác 100.000 tiền taxi và bảo bác đừng thối lại (có 15.000 thôi tôi cũng không phải đại gia ). Tạm biệt tôi chúc bác lo được cho hai em và có một giấc ngủ ngon sau một ngày vất vả, bạn có giống tôi không.